Tôi gặp Alessandra vào một chiều nắng tháng Một ở Roma. Tiết
trời se lạnh đan xen vào giữa dòng người hối hả gần Vatican. Chúng tôi đứng hai
bên đường vẫy tay chào nhau trước khi Ale sang đường, duyên dáng với chiếc áo
măng tô đỏ tươi bao lấy khuôn mặt sáng bừng. Tôi khen váy chị đẹp và chị còn đẹp
hơn, rồi chúng tôi rảo bước về phía Vatican để tìm một quán cà phê ngồi tán gẫu.
Tôi thầm ước mình là một họa sỹ để có thể phác họa ngay Ale tại đó, với làn da
rám nắng, mái tóc nâu sẫm và đôi mắt sáng, to và hơi xếch, rất giống Audrey
Hepburn.
Alessandra hơn tôi 1 tuổi, là người yêu của anh bạn thân Marco. Mặc dù ít gặp nhau vì tôi ở Pisa còn chị thì ở Roma, chúng tôi luôn coi
nhau là bạn tốt và thường xuyên cập nhật tình hình của nhau qua Marco. Chị nấu
ăn khéo và đặc biệt là làm bánh rất ngon. Là người Roma, yêu Roma, Ale từng nói
với tôi rằng việc sang sống tại Ireland của chị là một quyết định vô cùng khó
khăn vì điều đó đồng nghĩa với việc chị sẽ phải rời bỏ thành phố của chị, cái
thành phố đã nằm trong trái tim chị ngay từ khi sinh ra. Tôi cũng phải công nhận
Roma đẹp, quyến rũ và làm mê đắm lòng người.
Hard Rock Cafe - Roma |
Chúng tôi rảo bước trên đại lộ
Veneto lúc trời chập tối, con đường dẫn tới quán Hard Rock café, nơi có một anh
chàng barista người châu Á mà chị quen từ lâu. Trên đường đi, những câu chuyện mải miết của chúng tôi vương lại trên đám lá khô bên đường. Gió lạnh
khiến chúng tôi bước nhanh hơn, đi qua những đoạn đường mà trong thời kỳ hoàng
kim của những năm 50 60 là nơi tụ họp của giới hoạt động nghệ thuật và những
người nổi tiếng. Đôi lúc tôi có cảm giác mình đang sống trong thời đại ấy, với
những khung cảnh và ý niệm xưa cũ.
No comments:
Post a Comment