Thursday 27 February 2014

Ô liu


Pisa sau vài ngày nắng đã lại trở lại bình thường, tức là mưa... Trước khi sang Ý, tôi cứ nghĩ Pisa là thành phố thuộc vùng Toscana thì chắc chắn sẽ tràn ngập nắng đẹp (vì chỉ nghe đâu đó cụm từ "Under the Tuscan sun") và cánh đồng hướng dương bát ngát. Can tội không tìm hiểu (để thêm phần bất ngờ) mà đến bây giờ tôi vẫn ngạc nhiên (và hơi thất vọng) vì Pisa mưa nhiều quá, nhiều như Huế vậy, mà cũng chưa thấy cụm hoa hướng dương nào cả.

Mưa. Thôi thì viết một chút vậy!

Tôi không có thói quen và cũng không muốn tìm hiểu trước về những nơi mình sẽ đến. Có lẽ vì vậy mà những chuyến đi của tôi đến thật bất ngờ và nhanh chóng. Tôi thường quyết định nhanh và dứt khoát (trừ những lúc chần chừ thì sẽ không quyết gì cả), nhất là trong việc đi chơi :P. Tôi không tìm kiếm thông tin, hình ảnh về nơi đến mà cho phép mình tự nhiên đón nhận nó. Sự đón nhận ấy có cảm xúc đột ngột xen lẫn chút ngạc nhiên và hiếu kì, có mong muốn và hào hứng gặp gỡ, trò chuyện, ngắm nhìn, đôi khi là đối thoại bằng cử chỉ và ánh mắt với những người có mặt trong suốt chặng đường của chuyến đi.

Có thể bạn nghe thấy hơi khó hiểu ... Bài viết này có lẽ sẽ hơi rời rạc vì tôi cũng chưa có ý tưởng rõ ràng, tâm trạng hơi lộn xộn một chút.

Tôi đang viết trong khi nghe nhạc với thổ ngữ vùng Salento ở miền Nam nước Ý, nơi mà người ta gọi là "gót giày" trên bản đồ, nơi tôi vừa đặt chân tới hai tuần trước đây. Sau khi về nhìn lại bản đồ Ý mới thấy tôi vừa đi một chặng đường rất dài, chả gì mà mất tận 9 tiếng đi tàu mới về đến Pisa.

Hôm vừa rồi gặp một thằng bạn cùng lớp, nó cười hớn hở hỏi: "Về rồi đấy à?". Tôi còn chưa kịp định thần: "Từ đâu cơ?", nó bảo "Từ dưới đấy ý". "Dưới đấy" (giu) chính là miền Nam, nơi lúc nào cũng đem lại cho tôi những cảm xúc thật đặc biệt, đôi khi có thể nói là rất xúc động.

Năm 2012 tôi dành một tháng ở Palermo, Sicilia. Tôi sẽ viết về nó nhiều hơn sau, vì nếu không tôi cảm giác mình vẫn đang mang nợ thành phố ấy một tình cảm dạt dào chưa bày tỏ hết.

Đầu năm nay, tôi lại được có dịp 'xuống' miền Nam, nhờ một anh bạn mới quen nhưng rất tốt. Cũng vì hợp tính nên thi thoảng anh này lại rủ tôi đi chơi. Còn gì sướng bằng!

Salento tràn ngập nắng, ô liu và hương chanh. Đó là những gì tôi vẫn còn cảm nhận được đến giờ phút này. Tôi còn nhớ được hơi thở cuộc sống của những người bạn mà tôi gặp nơi ấy. Nó tự nhiên, hết mình, tràn ngập văn hóa tinh thần và tình yêu với chính cuộc sống. Tôi may mắn được gặp nhiều người đặc biệt, từ anh bác sỹ nhãn khoa trẻ ở hiệu kính mắt nhiệt tình và dễ thương đã tặng tôi cặp kính áp tròng (do đi vội nên tôi bỏ quên kính ở Pisa), tới những người nghệ sỹ chơi nhạc, những người yêu nghệ thuật và cái đẹp, em bé 12 tuổi ở vùng quê chưa gặp người châu Á bao giờ với cái nhìn hiếu kì không chớp mắt dành cho tôi, rồi sau đó lân la trò chuyện, hay những người phía Bắc chuyển tới Salento sống trong lòng những rặng cây ôliu cổ thụ chỉ vì yêu nơi này quá. Cuộc sống phức tạp nhưng đơn giản hơn nhiều nếu sống vì tình yêu như thế, hay có khi là ngược lại thì tôi không rõ nữa.



Chặng đường tới một bán đảo nhỏ phía đông nam nước Ý (thuộc vùng Puglia)

Mỗi ngày về tới nhà là anh bạn tôi lại giở bản đồ chỉ cho xem những nơi mình đã đi trong ngày. Tôi cảm giác như một đứa trẻ sung sướng lần theo con đường trên hình và đánh vần tên địa danh (tên tiếng Ý dài lắm, cứ từ 3-4 âm tiết trở lên nên tôi dùng từ "đánh vần" là chuẩn xác). Tôi lại thấy mình may mắn được có dịp đi nhiều, tới những nơi mà mấy đứa bạn Ý của tôi còn chả biết.

Chỉ đến khi ở đây tôi mới biết đến nhạc cụ tamburello và điệu nhảy Pizzica. Trên tàu về Pisa, tôi tình cờ gặp và quen một chị nhạc sỹ/ca sỹ người Ý hiện đang sống ở Bologna nhưng thường xuyên tới Puglia để lấy cảm hứng và sáng tác. Chị kể lại cho tôi về sự tích của điệu nhảy Pizzica, cái tên có nghĩa là hành động "cấu". Nó bắt nguồn từ thời xưa khi những người phụ nữ vùng này trong lúc làm việc đồng áng bất ngờ bị nhện độc cắn. Họ chạy tới nắm lấy nhạc cụ tamburello và nhảy hăng say như thể trút hết những ức chế ra ngoài, cho tới khi chất độc ra khỏi cơ thể mình. Ngày nay cứ vào mùa hè người ta lại tổ chức Đêm Taranta - La notte della Taranta (taranta nghĩa là con nhện), lễ hội của điệu nhảy pizzica.



Một tuần chưa đủ để cảm nhận nhiều, nhưng tôi thấy ở đó những cuộc đời đang được sống. Người ta sống gấp đôi, gấp ba lần những nơi khác. Đến thiên nhiên cũng vậy. Tôi vừa đi vừa hỏi sao mà nhiều ô liu thế, nhiều không tả xiết. Tôi rất thích cây ô liu nữa nên lại càng thấy choáng ngợp và hân hoan. Dạo bước và ngắm nhìn, tôi nghĩ thế giới (hay cuộc sống) cũng như những rừng ô liu này; người ta lạc vào giữa những hàng cây, để rồi sau đó vô tình gặp nhau dưới bóng một cây ô liu nào đó thật đẹp, như tôi đã và đang gặp những người bạn tuyệt vời của tôi vậy.

Bài viết này sẽ có tên là "Ô liu" :)

Tác giả và cây ôliu :)))))



1 comment: